CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Nhật Ký Công Chúa


Phan_44

“Ừ, nói đi con” – mẹ mệt mỏi nói – “Chuyện gì thế con?”

“Ờ…ừm…” – mẹ từng nói mình có thể nói với mẹ về MỌI CHUYỆN mà, cứ thử xem – “Mẹ làm chuyện đó lần đầu tiên là khi nào?”

“Ừm… mẹ cũng chẳng nhớ nữa. Hình như là năm 15 tuổi thì phải” – MÌNH CÓ NGHE NHẦM KHÔNGGGGG??? Cứ tưởng mẹ sẽ nói “Năm mẹ học đại học” hay đại loại như thế chứưưư… Xem ra mẹ bị vụ ông bà ngoại làm hỏng trí nhớ rồi, ko biết bản thân mình đang nói cái gì…

Mình há hốc mồm ko thốt lên được tiếng nào…

Cũng may là sau vài giây, mẹ như bừng tỉnh và kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Mẹ vội xua tay và ngồi thẳng lưng lên: “NHƯNG MẸ KHÔNG HỀ TỰ HÀO GÌ VỀ CHUYỆN ĐÓ CẢ”.

Chắc mẹ đã nhớ ra mình cũng vừa mới tròn 15 tuổi.

Mẹ lập tức phân trần: “Vấn đề là ở cái chốn Indiana buồn tẻ đó chẳng có gì làm. Và chuyện đó xảy ra 20 năm rồi. Từ những năm 1980 cơ mà con. Hồi đó xã hội loạn lắm.”

“Mấy bộ phim về xã hội Mỹ những năm 1980 đâu có tệ như mẹ nói. Con chỉ thấy buồn cười cái cách họ ăn mặc kiểu hippy thôi…”

“Ko, ko… Hồi đó mọi người đâu nghĩ được rằng ca sỹ George Michael là gay, thậm chí tôn sùng Madonna như thánh sống vậy… Nói chung là mọi chuyện RẤT KHÁC vào thời đó.”

Bó tay! Giờ đến lượt mình quay ra lên lớp mẹ: “Con ko thể tin được là mẹ và bố lại làm chuyện đó từ khi mới MƯỜI LĂM TUỔI. Ko hiểu bố mẹ nghĩ gì nữaaaa… Ốiiiiii, khoannnn… Chúa ơiiiiii!!! MẸ!!! NGƯỜI ĐÓ LÀ AI???”

Khi đó bố mẹ nào đã gặp nhau. Họ chẳng phải tới đại học mới quen biết nhau hay sao???

“Tên chú í là Wendell” – mẹ nói, mắt mơ màng, ko hiểu là vì nhớ lại chuyện xưa hay vì Rocky đã thôi ko khóc, và giơ đang ngoan ngoãn nằm gặm con hổ bông trên tay mình. – “Wendell Jenkins. Lâu rồi mẹ ko còn liên lạc với chú í. Giờ nhắc lại thấy cũng buồn cười. Ko hiểu giờ chú ý thế nào rồi?”

“Mẹ nói KHÔNG BIẾT nghĩa là sao???” – minh phẫn nộ hét lên, làm Rocky giật bắn mình, rơi cả con hổ bông xuống đất. May mà nó ko òa lên khóc, chứ ko ko biết đến bao giờ mới dỗ cho nổi.

“À, mẹ biết là chú í đã tốt nghiệp. Và kết hôn với cô April Pollback, nhưng…”

“Áaaaaaaa. Chú í bắt cá 2 tay à??? – chuyện kịch tính quá, chẳng trách mẹ ra nông nỗi như bây giờ.”

“Không, không. Chú Wendell yêu cô April sau khi mẹ và chú í chia tay”.

Mình gật gù đầy hiểu biết: “Ý mẹ là chú í đã yêu mẹ rồi sau đó bỏ mẹ?” – Rất giống chuyện của Dave Farouq Elalbar và Tina Hakim Baba.

“Ko phải…” – mẹ cười phá lên – “ Hahaha, con đừng có mà bi kịch hóa mọi chuyện lên như thế chứ. Khi mẹ và chú Wendell hẹn hò, bọn mẹ đã có 1 quãng thời gian rất vui vẻ. Nhưng mẹ muốn rời Versailles còn chú ấy lại ko. Và thế là mẹ bỏ đi, còn chú Wendell lấy cô April Pollack”.

Y như trong phim Gilmore Girls.

“Nhưng…” – mình nhìn mẹ chằm chằm – “Mẹ đã yêu chú ấy chứ?”.

“Tất nhiên rồi. Mẹ đã rất yêu chú í. Wendell Jenkins. Lâu lắm rồi mẹ không nhắc tới cái tên đó, thật lạ!”

Người lớn thật khó hiểu!!! Họ có thể dễ dàng quên đi mối tình đầu của mình đến thế sao??? Không hiểu mẹ đã học ở trường nào thế không biết.

“Mà tại sao con lại hỏi mẹ mấy câu đó?” – cuối cùng thì mẹ cũng đã thức tỉnh với thế giới thực tại – “Ko phải con và Michael đã…”

“KHÔNGGGGGGGGGG” – mình giãy nảy lên, dúi Rocky lại cho mẹ.

“Mia, con gái tâm sự mấy chuyện này với mẹ là rất bình thường” – mẹ trấn an mình.

“Ko hề có chuyện đó” – mình chối rất nhanh.

“Bởi vì nếu con…”

“Con đã nói là ko phải mà. Con phải đi làm bài tập đây. Chào mẹ.”

Nói rồi mình lủi thật nhanh về phòng và khóa trái cửa lại.

Mình đúng là điên thật rồi, chỉ vì lời noi của con nhỏ Lana mà băn khoăn về mấy chuyện vớ vẩn như thế này. MỌi người cũng thật buồn cười, chẳng nhẽ cứ phải làm chuyện đó mới được coi là người lớn hay sao???

Nhưng mình ko phải là mọi người. Mình khác họ. Không đời nào mình lại ngu ngốc đi làm mấy chuyện đó ở cái tuổi 15 này!!!

Tự dưng mình rất tò mò muốn biết mặt mối tình đầu của mẹ quá. Phải lên Yahoo! Mục tìm người mới được!!!

ỐI!!! ĐÂY RỒI!!! WENDELL JENKINS!!! Ko có ảnh chụp nhưng có ghi địa chỉ cơ quan… ÁAAAAA, CHÚ ẤY LÀM CHO CÔNG TY ĐIỆN LỰC VERSAILLES!!! CHUYÊN ĐI SỬA ĐƯỜNG DÂY ĐIỆN NẾU CHẲNG MAY BỊ MẤT ĐIỆN DO LỐC XOÁY HAY ĐẠI LOẠI NHƯ VẬY!!!

Ko thể tin được mẹ từng yêu 1 người tẻ nhạt đến như vậy, ai đời đi làm cho CÔNG TY ĐIỆN LỰC VERSAILLES bao giờ!!!

Mình ko hề có ý miệt thị này nọ, nhưng nhân viên ngành điện có khác gì thầy giáo môn Đại số đâu. Cũng buồn chán như nhau cả thôi!!!

Mỗi tội thầy G còn được mặc comple đi làm.

Để xem cô April Pollback, bà Wendell Jenkins có trên này không.

HAHA! Đây rồi!!! CÔ APRIL POLLBACK TỪNG ĐOẠT DANH HIỆU “CÔNG CHÚA NGÔ” VÙNG VERSAILLES, BANG INDIANA NĂM 1985 mới ghê chứ!!!!!!!!!

Mẹ đã yêu chồng của công chúa ngô, há há há…

Thật mỉa mai làm sao, vì sau đó chính mẹ lại mang trong mình giọt máu của 1 hoàng tử!!! Ko biết chú Wendell có biết chuyện này ko nhỉ. Rằng bạn gái cũ của mình, Helen Thermopolis, chính là mẹ của người thừa kế hoàng gia GENOVIA. Không hiểu chú ấy có ân hận vì đã bỏ mẹ lấy công chúa Ngô April nếu biết được SỰ THẬT này ko nhỉ, he he…

À, làm gì có ai bỏ ai, vì 2 người đã chọn 2 con đường khác nhau mà.

Nhỡ chuyện này xảy ra với mình và Michael thì sao? Nhỡ 1 ngày nào đó 2 đứa mình ko còn chung chí hướng thì sao? Liệu 20 năm nữa, Michael có kết hôn với cô CÔng chúa Bắp cải, Xu hào, Súp lơ nào đó, thay vì Công chúa Genovia này không???

AHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!! CÓ MESSAGE!!!! GIỜ NÀY ai còn gọi nhỉ?

Hihi… Michael yêu quý của mình!

SKINNERBX: Chào em!

Từ hồi chuyển sang dùng máy Mac, Michael đã thay nick chat. Nick cũ là LinuxRulz.

SKINNERBX: Buổi đầu đến trường thế nào em?

Anh ý chưa biết gì cả. Cũng phải thôi, LÀM SAO biết được. Giờ Michael có đi học từ THAE nữa đâu. Lại chẳng ở cùng nhà với Lilly nữa, lấy ai thông báo tình hình…

FTLOUIE: Ừm… cũng như mọi lần.

Chẳng phải sao. Đời mình là vậy mà, cứ vui được 1 lúc là thế nào rồi cũng có chuyện ko hay xảy ra. Mình đã quá quen rồi.

Phải thay đổi chủ đề thôi.

FTLOUIE: Thế ngày đầu tiên ở trường đại học của anh thế nào?

SKINNERBX: Phải nói là tuyệt vời! Hôm nay anh có giờ Kinh tế thế giới. Giáo sư đã nói về thế giới trong vòng 10 đến 20 năm nữa, dầu thô – loại năng lượng hiệu quả và rẻ nhất hành tinh sẽ cạn kiệt. Em biết đấy, loại mà chúng ta vẫn dùng cho ô tô, và lò sưởi ý. Này nhé, 100 năm trước, khi loài người lần đầu tiên tìm ra dầu, dân số thế giới mới có 2 tỷ người. Vậy mà giờ đã là 6 tỷ - nguyên nhân chính của sự bùng nổ này chính là do con người có thể khai thác dầu thô quá dễ dàng và bừa bãi. Lượng dầu dự trữ trong lòng đất ko còn đủ để đáp ứng ngần này con người nữa rồi. Dân số thế giới sẽ ko giảm đi, nhu cầu sử dụng năng lượng của con người thì ngày càng tăng. Do đó, cứ với cái đà này thì chỉ khoảng 2 thập kỉ nữa thôi là con người sẽ dùng cạn lượng dầu thô hiện nay. Trừ khi chúng ta có thể khai thác được tới những giếng dầu thô chìm sâu dưới đáy biển, mà ko hủy hoại môi trường hoặc chuyển sang dùng năng lượng hạt nhân, năng lượng hydro hay năng lượng Mặt Trời. Nếu ko thế giới sẽ chìm trong bóng tối, và con người sẽ bị chết đói và/hoặc lạnh cóng đến chết.

FTLOUIE: Nói tóm lại là trong vòng 10 đến 15 năm nữa, loài người sẽ bị tuyệt chủng?

SKINNERBX: Về lý thuyết thì là vậy. Còn em? Hôm nay em học những môn gì?

Mình kể cho Michael nghe chuyện mẹ và thầy G cuối tuần sẽ đi Indiana để giới thiệu Rocky với họ hàng bên ngoại. Rồi cả chuyện Lilly LẠI đâm mình 1 cú sau lưng, khi đề cử mình vào chức Chủ tịch Hội học sinh mà ko hề báo trước. Cuối cùng là chuyện mình chán ghét môn Hình học đến thế nào.

SKINNERBX: Khoan… bố mẹ em sẽ đi Indiana cuối tuần này à?

FTLOUIE: Ko phải bố mẹ em. Mẹ em và thầy G.

Mình rất quý thầy G, nhưng vẫn không thể quen được với việc ai đó gọi thầy ý là bố mình. MÌnh đã có bố rồi mà.

Tất nhiên là mình ko giận Michael vì lỗi nhỏ nhặt này được. Bởi vì anh ấy làm sao hiểu được tâm lý của 1 đứa con gái có gia đình đơn thân.

FTLOUIE: À… em gái anh đang âm mưu chuyện gì thế ko biết? EM sẽ là chủ tịch hội học sinh TỆ NHẤT trong lịch sử THAE mất.

SKINNERBX: Hôm nào 2 bác đi?

Sao anh Michael cứ phải quan tâm hôm nào mẹ và thầy G đi thế nhỉ. Mình còn chẳng quan tâm nữa là.

FTLOUIE: Em cũng ko biết nữa. Chắc là thứ sau. À, mà anh vẫn muốn em qua chỗ anh thứ 7 tới chứ? Để gặp anh bạn cùng phòng Doo Park đó.

SKINNERBX: Tất nhiên rồi. Hoặc nếu em muốn thì anh sẽ qua nhà em.

FTLOUIE: Cùng với anh Doo Park á?

SKINNERBX: Không, 1 mình anh thôi.

FTLOUIE: Vâng, cũng được. Nhưng hôm đó chẳng có ai ở nhà, ngoài em.

Ôi không. Rocky lại khóc rồi.

SKINNERBX: Mia, em vẫn còn ở đó chứ?

Làm sao mình có thể giả vờ như không nghe thấy gì được. Em mình mà. Như thế thật NHẪN TÂM.

SKINNERBX: Mia?

FTLOUIE: Xin lỗi, Michael. Em phải out đã. Nói với anh sau nhé.

Lilly nói đúng, mình giống như 1 bà mẹ trẻ lu bu suốt ngày vì con nhỏ!!!

Thứ Tư, ngày 9 tháng 9, phòng Điểm danh

Lana đúng là biết tranh thủ từng giây từng phút.

Sáng nay lúc mình và Lilly vừa bước vào trường đã thấy hành lang dán đầy những tấm poster khổ lớn hình Lana, với dòng chữ HÃY BẦU CHO TÔI ở phía dưới.

Một số bức trông như poster quảng cáo phim hơn là poster vận động tranh cử. Lúc thì là hình Lana đang tung mái tóc vàng, dài óng ả trong gió, miệng ngoác ra tận mang tai, lúc lại là bức cô nàng điệu đàng ôm mặt làm dáng, nở nụ cười thiên thần như trên bìa đĩa Vol 1 của Britney Spears. Trông những tấm hình này quả thực không ai có thể tưởng tượng đó chính là Lana - đứa sẵn sàng túm áo chíp của người khác trong phòng thay đồ và rít lên rằng “Việc gì phải mặc áo chíp khi vòng 1 của mày chẳng có gì để khoe cả”. Suốt ngày đong đưa với hết thằng con trai này đến thằng con trai khác trong trường.

Nhưng đa số vẫn là hình Lana trong trang phục đội cổ vũ. Ngoài ra còn có một tấm Lana đứng cạnh cầu thang, trong bộ váy diện hôm prom vừa rồi. Chắc chắn không phải chụp ở buổi prom vì mình nhớ là hôm đó không hề có cái cầu thang nào cả. Có khi là chụp ở nhà nó không biết chừng. Đoán thế, vì mình đã bao giờ được mời tới nhà nó đâu.

Nhìn thấy một sảnh hành lang chật poster của Lana như vậy, Lilly buột miệng chửi thề, khi cúi xuống nhìn xấp poster trên tay mình. Cả tối qua cậu ấy đã phải thức khuya để thiết kế áp phích cổ động của mình trong khi mình mải mê tìm kiếm thông tin về ông Wendell Jenkins “giời ơi đất hỡi” nào đó.

Mấy tấm áp phích cổ động của Lilly trông cũng không đến nỗi nào (trên đó có dòng chữ MIA LÀ SỐ 1 – HÃY BẦU CHO CÔNG CHÚA), nhưng quả thực nếu đem so sánh với Lana thì đúng là một trời một vực. Chưa kể đến cách làm PR của cậu ấy còn phải chạy xa mới đuổi kịp Lana.

“Không sao đâu Lilly”- mình an ủi cậu ấy- “Dù gì mình cũng không thích làm Chủ tịch mà. Có khi thế này lại hay.”

Đến Boris cũng cảm thấy được sự thất vọng tràn trề của Lilly và đến an ủi cậu ấy. Mình rất khâm phục nghĩa cử cao đẹp đó của Boris. Dù rằng Lilly là người đã đập vụn trái tim chân thành của cậu ta hồi tháng 5 năm ngoái.

“Áp phích cậu làm đẹp hơn nhiều của Lana” – Boris nói – “Bởi vì chúng xuất phát từ trái tim, chứ không phải từ mấy phần mềm photoshop và máy photocopy”.

Nhưng Lilly đã kịp xé đôi đống áp phích trên tay và ném chúng vào thùng rác bên ngoài phòng hội đồng.

Trước khi bỏ đi, cô nàng bặm môi đầy hăm doạ: “Nó muốn gây chiến sao? Vậy thì chúng ta sẽ tạo ra một cuộc chiến”.

Sao các nhà sản xuất không chọn riêng cho Lilly một show đi. Cần phải kiếm ra một việc gì đó cho Lilly. Cô nàng đang QUÁ là rảnh rỗi rồi.

Mình vẫn chưa nói chuyện lại với Michael sau khi log out tối hôm qua. Hy vọng anh ý chỉ là đang quá bận rộn với việc dầu-thô-trên-thế-giới-đang-cạn-kiệt, chứ không phải giận dỗi gì mình.

Thứ Tư, ngày 9 tháng 9, giờ Thể dục

Cần phải có luật cấm môn bóng ném mới được.

Mình có làm gì NÓ đâu??? Rõ ràng nó sẽ thắng chắc trong lần tranh cử lần này rồi còn gì.

CÓ VỆ SỸ để làm gì khi mình vẫn bị bóng ném tới tấp vào người thế này???

Chân tay mình thâm tím hết cả rồi, không biết có để lại sẹo không nữa???

Thứ Tư, ngày 9 tháng 9, giờ Hình học

“a khi có b” và “a chỉ khi có b”

Cái cụm từ “khi và chỉ khi” thật khó hiểu. Tối phải về hỏi thầy G mới được.

Chẳng hiểu học mấy cái này để làm gì nữa không biết.

ÁAAAAAAAAA, mấy chỗ Lana ném bóng vào chân mình giờ đỏ hết lên rồi. Đồ đáng ghétttttttttttttttt !!!

Thứ Tư, ngày 9 tháng 9, giờ tiếng Anh

Cái áo cô M mặc hôm nay ĐẸP KHỦNG KHIẾP ý. Trông cô ý như Elle Wood ý nhỉ. Trừ việc Elle Wood tóc đen – T

Ừ, đẹp thật

Cậu vẫn ổn đấy chứ? Đừng nói là cậu đang giận Lilly đấy nhé. Cá nhân mình cũng thấy là cậu sẽ là một Chủ tịch Hội học sinh xuất sắc. Thật đấy.

Đội ơn cậu, Tina. Mình không để ý đến chuyện đó đâu. Dạo này có nhiều chuyện quá.

Chuyện gì? Chuyện mấy con ốc sên á?

Cậu cũng BIẾT về chuyện đó à?

Tối qua bản tin vô tuyến đưa tin mà. Có vẻ như mấy người ở Monaco đã nổi giận thực sự.

Họ có quyền gì mà nổi giận chứ. Lỗi của họ trước mà!

Ừ, phóng viên cũng có nói đến chuyện đó. Cậu đang đau đầu về vụ đó hả?

Không… À, thì cũng một phần thôi… Nếu mình nói ra chuyện này, cậu hứa sẽ giữ bí mật chứ?

Tất nhiên rồi!

BÍ MẬT THẬT SỰ đấy!!! Cậu KHÔNG ĐƯỢC kể với Lilly.

Mình thề!

KỂ CẢ BORIS !!!!!!!

MÌNH THỀ !!!!!!!!!! MÌNH ĐÃ NÓI LÀ MÌNH THỀ RỒI MÀ!!!!

OK. Chuyện hôm qua Lana nói oang oang giữa căng tin đó. Mình mới chỉ là học sinh trung học thôi. Tối qua nói chuyện với mẹ mình mới biết hóa ra bố không phải là mối tình đầu của mẹ. Họ chia tay nhau chỉ vì cả hai không cùng chí hướng. Và chú Wendell đó đã kết hôn với cô Công chúa Ngô nào đó. Mình mà là mẹ chắc đã chết lịm vì đau khổ rồi. Vậy mà mẹ thản nhiên nói rằng không hề nhớ gì về người xưa đó nữa. Mình chẳng biết phải nghĩ sao nữa.

Chuyện giữa mẹ cậu và chú Wendell nào đó không thành không có nghĩa là chuyện giữa cậu và Michael cũng có kết cục tương tự. Mà sao trên đời lại có người tên là WENDELL nhỉ hahaha…

Ý cậu là mình nên làm chuyện đó với Michael?

Không, không. Ý mình là Lana đâu có hiểu gì về sinh viên đại học đâu. Cậu ta thậm chí chẳng có anh bạn trai nào đang học đại học. Mà nếu có chắc cũng chỉ toàn mấy tay công tử nhà giàu dốt nát mà thôi. Anh Michael của cậu đâu phải loại người như thế. Chưa kể anh ý rất thật lòng với cậu. Cứ nhìn cái cách anh ấy nhìn cậu là thấy.

Thế còn chuyện Lana nói với mình thì sao?

Anh Michael không phải là loại người sẽ bỏ cậu chỉ vì cậu không muốn làm mấy chuyện đó. Chỉ mấy tên như Josh Richer có kiểu suy nghĩ ếch ộp như thế thôi. Chắc chắn không phải Michael. Anh ấy thực sự rất QUAN TÂM đến cậu. Đảm bảo anh ấy cũng đồng quan điểm với mình rằng các cậu còn quá trẻ…

THẬT HẢ??????

Thật mà. Hơn nữa hai người hẹn hò chưa được tới một năm. Người ta chỉ làm chuyện đó khi tình cảm đã thực sự chín muồi. Mà nếu chuyện này khiến cậu lăn tăn nhiều đến vậy thì sao không nói thẳng thắn với anh Michael. Bởi vì trao đổi chính là chìa khóa của sự thành công trong một mối quan hệ.

Cậu và Boris có nói về chuyện này không?

Tất nhiên rồi!!! Rất cởi mở và chân thành. Vì chuyện của mình và Hoàng tử William có vẻ như khó thành nên mình nghĩ cuộc đời này mình sẽ gắn liền với Boris thôi. Bọn mình sẽ kết hôn sau khi sắm đủ mấy thứ sau:

• Một chiếc giường cỡ lớn trải ga trắng muốt.

• Một căn hộ sang trọng nhìn ra Công viên trung tâm.

• Một phòng tắm đầy đủ tiện nghi và phòng xông hơi.

• Bữa sáng hàng ngày phải có đủ sâm panh kèm dâu tây nhúng sô-cô-la, và mấy cái bánh quy.

Tina, mình xin lỗi, nhưng có vẻ như Boris khó mà sắm nổi những thứ đó trong một sớm một chiều. Cậu ấy MỚI chỉ đang học trung học thôi mà.

Mình biết chứ. Chính vì thế mình đang động viên cậu ấy tiết kiệm tiền ngay từ bây giờ.

HAI CẬU CÓ THÔI NGAY TRÒ TRUYỀN THƯ NÀY KHÔNG HẢ? NGHE GIẢNG ĐI. ĐÂY LÀ CÔ GIÁO TUYỆT VỜI NHẤT TỪ XƯA ĐẾN NAY, VẬY MÀ HAI CẬU KHÔNG THÈM NGHE GIẢNG GÌ CẢ. MẤT MẶT QUÁ ĐI… KHOAN, CÓ VỤ TIẾT KIỆM TIỀN GÌ THẾ?

Không tiết kiệm gì cả. Cậu tiếp tục nghe giảng đi!

Nhưng các cậu đang nói về ai thế?

Không ai cả. Cậu không cần biết đâu. Nhìn kìa, cô M đang trả bài tập về nhà…

CẬU NGHĨ RẰNG CÓ THỂ ĐÁNH TRỐNG LẢNG ĐƯỢC SAO MIA. MÌNH MUỐN BIẾT CÁC CẬU ĐANG NÓI VỀ AI. AI TIẾT KIỆM TIỀN TỪ BÂY GIỜ? VÀ ĐỂ LÀM GÌ?

Nghe giảng! Lilly!

MÌNH MỚI LÀ NGƯỜI NÓI CÂU ĐÓ VỚI HAI CẬU MỚI ĐÚNG!! CẬU ĐƯỢC MẤY ĐIỂM THẾ, MIA? CHẮC LẠI A PHẢI KHÔNG? LÚC NÀO CẬU CHẲNG ĐƯỢC ĐIỂM A MÔN TIẾNG ANH.

Mình ĐÃ làm rất t…

HA! KHÔNG PHẢI ĐIỂM A!!! MÌNH ĐÃ NÓI RỒI MÀ. CẬU CẦN PHẢI CHỊU KHÓ NGHE GIẢ TRONG LỚP HƠN NẾU CÒN MUỐN THEO ĐUỔI NGHIỆP VIẾT LÁCH.

Q.6 - Chương 5: Thứ Tư, Ngày 9 Tháng 9, Giờ Tiếng Anh

 

Mình không hiểu. MÌNH KHÔNG HIỂU.

Mình là một cây bút tài năng. Mình BIẾT mình có năng khiếu trong chuyện viết lách. Có người đã NÓI mình có tài mà. Không phải chỉ có một người đâu.

Tất nhiên mình còn phải học nhiều. Mình chưa thể đạt tới trình Danielle Steel được. Sẽ còn phải luyện tập rất nhiều nếu muốn đoạt giải Tác giả của năm hay giải thưởng của Hội văn học gì gì đó.

Nhưng điểm B môn tiếng Anh ?????

Mình ư? Đời mình chưa bao giờ bị xơi một điểm B môn tiếng Anh nào!!!

Hẳn phải có sự nhầm lẫn nào ở đây!!!

Lúc nhận lại bài mình đã choáng váng tới mức không nói được lời nào, miệng há hốc… Cô Martinez cũng phải nhận ra có điều gì đó không ổn với mình: “Mia? Em có gì thắc mắc sao?”

“Đây là một điểm B” – phải mất một lúc lâu mình mới có thể thốt ra được câu đó. Cổ họng mình đắng ngắt, bàn tay ướt đẫm mồ hôi, các ngón tay thì run lên bần bật.

Vì sao ư? Đời mình chưa bao giờ bị điểm B môn tiếng Anh cả. CHƯA BAO GIỜ, CHƯA BAO GIỜ, CHƯA BAO GIỜ…

“Mia, khả năng viết lách của em rất khá” – cô Martinez nói – “Nhưng bài viết của em thiếu tính trật tự”.

“Thế ạ?” – mình vẫn chưa hết choáng.

Cô Martinez buồn bã lắc đầu.

“Cô nghĩ đó không hoàn toàn là lỗi của em. Có lẽ các năm trước em luôn đạt điểm A vì giáo viên môn tiếng Anh quá bận rộn với những học sinh khác, những người thậm chí còn không biết phải viết như thế nào. Còn em thì rất biết phải viết gì, nhưng không phải với cái kiểu viết châm biếm trẻ con của em. Nếu không học cách viết văn đúng cách em sẽ không bao giờ có thể trở thành một nhà văn thực thụ được, Mia. Bài tập về nhà vừa rồi chỉ chứng minh được một điều rằng em có vốn từ rất rộng, nhưng KHÔNG PHẢI như một nhà văn”.

Thề là mình không hiểu cô ấy muốn nói gì. Mình chỉ biết một điều: mình đã bị điểm B. Một điểm B!!! MÔN TIẾNG ANH!!!

“Nếu em viết lại bài khác, liệu cô có thể chấm lại và hủy điểm B này của em không ạ?”

“Nếu bài viết của em đủ tốt. Cô không muốn em vội vã viết đại một bài nào đó. Cô muốn em đầu tư cho bài viết của mình hơn nữa, Mia ạ. Cô muốn bài viết của em phải nói lên được điều gì đó khiến cô suy nghĩ” – cô Martinez vẫn tiếp tục nhẹ nhàng dạy bảo mình.

“Nhưng…” – mình yếu ớt phản đối – “em đã cố gắng nói lên một vài điều về chuyện mấy con ốc sên…”

“Bằng cách so sánh hành động đổ 10.000 con ốc sên xuống Vịnh Genovia của em với việc ca sỹ Pink từ chối biểu diễn phục vụ Hoàng tử Anh chỉ vì anh ta có thói quen săn bắn sao?” – cô Martinez nhăn mặt – “Không, Mia. Vấn đề đó không hề khiến cô phải suy nghĩ. Nó chỉ khiến cho cô thấy buồn về thế hệ trẻ tụi em mà thôi.”

Đúng lúc đó thì chuông reo, cuộc tranh luận giữa hai cô trò buộc phải tạm ngừng lại.

Cũng may là chuông reo vì nếu còn tiếp tục nữa chắc mình òa khóc ngay giữa lớp mất.

Thứ Tư, ngày 9 tháng 9, giờ NKTN

Anh Michael đã gọi điện cho mình vào giờ ăn trưa. Học sinh trường THAE chỉ không thể nghe hoặc gọi điện thoại trong giờ học, nhưng vào giờ ăn trưa thì OK.

Michael : Tối qua có chuyện gì thế em? Đang chat tự dưng em biến mất là sao?

Mình : Úi, em xin lỗi. Rocky tỉnh dậy và khóc toáng lên. Em phải chạy qua chỗ đó dỗ em.

Michael : À, ra thế. Mọi chuyện ở trường vẫn ổn chứ?

Mình: Nếu anh cho rằng mới đi học có hai ngày mà em đã đoán trước được học kỳ này em sẽ trượt môn Hình học, em bị ép phải tranh cử chức Chủ tịch Hội học sinh, mặc dù không hề muốn tẹo nào, và cô giáo mới môn tiếng Anh cho rằng em không hề có tài viết lách… LÀ OK thì vâng, mọi chuyện vẫn OK.

Michael : Xem ra chuyện không ổn chút nào thật. Em thử hỏi… ai dạy em năm nay nhỉ… à, đúng rồi, thầy Harding! Thử nhờ thầy ấy dạy kèm thêm sau giờ học xem sao. Anh thấy thầy ấy cũng tử tế. hoặc nếu em muốn thì chúng ta có thể cùng ôn bài vào thứ Bảy này, khi chúng ta gặp nhau. Sao cô giáo tiếng Anh có thể nói em không có tài viết lách được chứ??? Em là cây bút tài năng nhất mà anh từng biết. còn về chuyện tranh cử thì cứ nói thẳng với Lilly rằng em KHÔNG THÈM QUAN TÂM đến mấy cái kế hoạch vớ vẩn của nó. Em đã có quá nhiều việc phải lo rồi, em không còn thời gian cho chuyện tranh cử nữa. Lilly sẽ không thể ép em nếu em không muốn.

Chỉ Michael mới dám nói những câu đó với Lilly bởi anh ấy có sợ gì cô em gái đó đâu. Nhưng mình thì sợ cậu ấy một phép. Còn thầy Harding ư? Thầy ý đã phi cả một cục phấn vào đầu Trisha Hayes trong buổi Hình học hôm nay. Thầy ý mà phụ đạo cho mình chắc sẽ tức tới mức tọng cả hộp phấn vào họng mình mất.

Chưa hết, Michael làm sao có thể biết được khả năng viết lách của mình như thế nào. Trừ mấy bài báo tường năm ngoái, và mấy bức thư, email, tin nhắn của mình gửi cho anh ấy. thậm chí mấy bài thơ mình viết tặng Michael , anh ấy cũng đã được đọc bài nào đâu. Bởi vì mình đâu có gửi. Mình luôn sợ là Michael sẽ không thích thơ của mình. Điều đó có thể sẽ khiến cho cảm hứng sáng tác của mình bị chà đạp hoàn toàn.

Còn hơn là bây giờ, sau khi nghe những lời nhận xét tàn nhẫn của cô M.

Mình: Hy vọng là thế. Thế ngày hôm nay của anh thế nào?

Michael : Tuyệt lắm em ạ. Hôm nay trong giờ Địa chất, tụi anh đã thảo luận về hiện tượng băng tan. Em có tưởng tượng được là chỉ trong 20 năm qua lượng băng tan đã lên đến 250 triệu hecsta, bằng cả bang California và Texas cộng lại không??? Và nếu băng vẫn tiếp tục tan với tốc độ như hiện nay – khoảng 9% mỗi thập kỷ - thì chỉ tới cuối thế kỷ này thôi Trái Đất sẽ không còn bóng dáng một khối băng nào nữa. Chắc em hiểu được hậu quả nghiêm trọng của việc này đối với loài người là như thế nào rồi đấy. Toàn bộ các loài sinh vật sẽ biến mất. Trừ khi chúng ta làm gì đó khống chế các chất ô nhiễm đang phá hủy tầng ô-zôn, gây ra hiện tượng băng tan trên toàn thế giới.

Mình: Vậy có nghĩa là em được điểm mấy môn Hình học thì cũng chẳng quan trọng, vì dù gì thì chúng ta cũng sẽ chết đúng không?

Michael: Không hẳn là chúng ta. Mà là con cháu chúng ta.

Không hiểu “con cháu chúng ta” ở đây có nghĩa là con cháu của mình và Michael hay là của Michael và cô nàng Công chúa Ngô nào đó…

Mình: Nhưng em tưởng đằng nào trong 10 năm nữa chúng ta cũng sẽ chết khi năng lượng trên thế giới cạn kiệt.

Michael: À em không phải lo về chuyện đó. Doo Pak và anh đã nghĩ tới chuyện thiết kế một chiếc xe ô tô chạy bằng hydrogen. Hy vọng là sẽ thành công.

Mình: Ừm…

Thật may mắn khi có những người thông minh như Michael đang lo lắng cho vấn đề cạn kiệt năng lượng trên Trái đất. Để những vấn đề dễ giải quyết hơn, kiểu như giải quyết lũ tảo độc và điều hành Hội học sinh cho những người như mình.

Michael: Chúng ta vẫn gặp thứ Bảy tới chứ em?

Mình: À, em qua chỗ anh gặp anh Doo Pak ý hả? Vâng…

Michael: Không, ý anh là…

Đúng lúc đó Lilly tìm mọi cách giật điện thoại từ tay mình.

Lilly: Anh mình hả? Cho mình nói với anh cái.

Mình: Lilly! Bỏ tay ra!

Lilly: Thật mà, mình cần phải nói chuyện với anh ý. Mẹ mình lại vừa đổi mật khẩu rồi, mình không làm sao vào email của mẹ được.

Mình: Cậu không nên đọc trộm email của người khác như thế.

Lilly: Nhưng mình muốn biết mẹ kể với mọi người như thế nào về mình.

May mà mình giật lại được điện thoại từ tay Lilly.

Mình: Michael, em sẽ gọi lại cho anh sau nhé. Sau giờ học anh nhé?

Michael: Ừ, OK. Em cố lên nhé. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Mình: OK. Hy vọng thế.

Đúng vậy, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, nhưng là với MICHAEL, chứ không phải mình. ANH ẤY đâu phải chôn chân trong cái chốn địa ngục này 8 tiếng/ngày như mình. Trong khi anh ấy được học toàn những môn hay ho về ngày tận thế thì mình phải ngày ngày đi qua đi lại ngắm hàng triệu tấm poster hình Lana Weinberger cười te tởn ngoài hành lang. mình đúng là Kẻ Thất Bại mà! Kẻ Thất Bại! Công chúa gì chứ? Công chúa Xứ Thất Bại thì có!

Lúc rời căng tin mình nhìn thấy Ramon Riveras, tay học sinh điển trai mới chuyển trường. Anh ta đang biểu diễn kỹ thuật tâng bóng điêu luyện của dân Brazil cho Lana và mấy gã trong đội bóng đá của trường THAE xem. Bọn họ đã bị Ramon mê hoặc hoàn toàn. Thay vì dùng bóng, anh ta dùng một quả cam, tâng qua tâng lại bằng hai chân. Ramon có nói gì đó nhưng mình nghe không hiểu. Đám đông bu quanh hình như cũng chẳng hiểu gì nốt.

Chỉ thấy có mình Lana gật gù tỏ vẻ hiểu biết. Có khi thế thật, vì nó đi du lịch rất nhiều, đã từng qua cả Brazil mà.Thứ Tư, ngày 9 tháng 9, vấn trong giờ NKTN

Mia. Chơi trò liệt kê danh sách đi.

Không! Lilly, để mình yên đi! Mình đang có nhiều chuyện lắm, không có thời gian chơi trò đó đâu.

Chuyện gì? Cậu thì làm có chuyện gì. Cậu là công chúa. Không bị trượt môn Đại số. lại có bạn trai.

Nhưng…

Nhưng gì?

Không gì cả. Chơi thì chơi.

CHƯƠNG TRÌNH TRUYỀN HÌNH THỰC TẾ QUA ĐÁNH GIÁ CỦA LILLY VÀ MIA

Survivor: (Vượt qua thử thách)

Lilly: Khai thác những thú vui tầm thường của con người. Con người bị đem ra làm trò cười trước bàn dân thiên hạ một cách lố bịch. 0/10

Mia: Đúng vậy. Ai lại đi thích nhìn người khác ăn bọ cơ chứ??? Eoooo!!! 0/10

Fear Factor: (Nhân tố nguy hiểm)

Lilly: Như trên. 0/10

Mia: Lại là bọ. Ghê. 0/10

American Idol: (thần tượng âm nhạc Mỹ)

Lilly: Chương trình có nội dung khá hay – giới trẻ ngày nay làm đủ trò để thể hiện tài năng của mình với thế giới. 5/10

Mia: Dạo gần đây ước mơ thể hiện bản thân của mình liên tục bị chà đạp, do đó mình chẳng hứng thú gì với chuyện nhìn người khác bị chê bai thảm hại kiểu như vậy. 2/10

Newlyweds: Nick and Jessica: (Vợ chồng son: Nick và Jessica)

Lilly: Nếu cậu cho rằng việc ngồi xem cuộc sống hàng ngày của một cô ca sỹ tóc vàng hoe, đầu rỗng tuếch không phân biệt nổi đâu là thịt gà và đâu là cá ngừ là hay thì tùy, mình sẽ không cản. 0/10

Mia: Jessica không hề rỗng tuếch, chỉ là thiếu kinh nghiệm thôi! Chị ý VUI TÍNH đấy chứ. Còn nữa, Nick trông thật hot. Đây là chương trình truyền hình thực tế hay nhất từ trước tới giờ. 10/10

The Bachelor/ette: (Những kẻ độc thân vui vẻ)

Lilly: Nhạt nhẽo. Rồi thì ai cũng sẽ chẳng phải lấy chồng/vợ và sinh con. Vô bổ. 0/10

Mia: Giời, họ chỉ là đang tìm kiếm tình yêu đích thực của đời mình mà thôi. Có gì sai trái? 5/10

Trading Spaces: (Đổi phòng)

Lilly: Không đời nào mình chịu để cho Hildi tới gần phòng của mình. 10/10

Mia: Hoàn toàn đồng ý. Không hiểu cô ta mắc chứng gì nữa. Nhưng mình rất muốn xem cô ta phá tanh banh phòng của LANA như thế nào 10/10

Real World:(Thế giới hiện thực)

Lilly: Đỉnh của đỉnh. Nếu cậu muốn xem giới trẻ ngày nay sống như thế nào, khi không phải chịu sự giám sát của phụ huynh. 10/10

Mia: Ừ, công nhận là hay. Không hề có chút giả tạo nào cả. 10/10

The Simple Life with Paris Hilton and Nicole Richie: (Cuộc sống đơn giản cùng Paris Hilton và Nicole Richie)

Lilly: Cậu đùa mình hả Mia? Hai con nhỏ tóc vàng hoe, lẳng lơ, vô học đó thì có gì là hay? Lại còn vô ơn nữa chứ. Cứ xem cái cách chúng nó xử sự với những gia đình chịu cho ở nhờ là thấy. 0/10

Mia: Ừm, công nhận là vậy. Hai cô nàng này phải tham gia THẬT NHIỀU bài học làm công chúa với bà mình, may ra mới khá lên được. Thử cho hai chị em nhà Hilton và cô bạn suốt ngày say xỉn Nicole của họ đến ở với bà mình một tuần xem, đảm bảo bà sẽ chu chéo méo giật về vụ khuyên mũi, khuyên rốn cho mà xem. Khi ấy mình sẽ là FAN TRUNG THÀNH của show này. 0/10

Thứ tư, ngày 9 tháng 9, môn Chính Phủ Mỹ

CÁC HỌC THUYẾT VỀ NHÀ NƯỚC (phần tiếp theo)

HỌC THUYẾT VỀ MỐI QUAN HỆ XÃ HỘI: Thomas Hobbes, triết học người Anh vào thế kỉ 17, tác giả cuốn Leviathan đã viết: Về bản chất, con người tồn tại trong cái gọi là "nhà nước tự do". Hay nói cách khác là TÌNH TRẠNG VÔ CHÍNH PHỦ.

Tất nhiên điều đó không phải là hay. Với chuyện không có chính phủ, con người có thể làm bất cứ điều gì mình thích! Ví dụ, một thành viên của đội cổ vũ nào đó (giấu tên), có thể tùy ý mặc quần soóc ngắn cũn cỡn của môn thể dục vào lớp Chính Phủ Mỹ, mặc dù nội quy trong trường đã ghi rất rõ là CẤM. Cũng trong cái xã hội vô chính phủ ấy, một cô gái khác (giấu tên) mặc dù rất muốn lên tiếng chỉ trích cô gái kia nhưng lại không dám bởi vì chẳng ai lại hơi đâu đi lo mấy chuyện tầm phào kiểu như vậy, trừ phi nó gây nguy hiểm cho tính mạng người khác.

Theo ông Hobbes thì mối quan hệ giữa người dân và chính phủ là tuyệt đối, mọi quyền lực đều thuộc về nhà nước chuyên chế.

Nhưng ông John Locke lại cho rằng mối quan hệ đó hoàn toàn có thể thương lượng lại.

JOHN LOCKE MUÔN NĂM !

JOHN LOCKE MUÔN NĂM !

JOHN LOCKE MUÔN NĂM !

JOHN LOCKE MUÔN NĂM !

Thứ Tư, ngày 9 tháng 9, môn Khoa học Trái đất

Kenny lại vừa quay qua nhắc cho mình nhớ là cậu ấy đã có bạn gái mới, tên Heather và rằng họ đã gặp nhau tại trại hè vừa qua. Rõ ràng Heather hơn đứt mình về mọi mặt (tất cả các môn đều đạt điểm A, chơi thể thao rất cừ, không có giọng văn trẻ con, thiếu chuyên nghiệp như mình và đặc biệt không phải là một công chúa…). Kenny còn nhấn mạnh rằng mình đừng có mơ tưởng hão huyền gì nữa, vì cậu ấy đã hoàn toàn hết tình cảm với mình rồi. Và rằng dù mình có “ngồi chớp đôi mắt to, xanh thẳm làm bộ cả giờ thì cũng thế thôi”, cậu ấy sẽ không làm bài tập hộ mình học kỳ này nữa đâu.

Điên ý, cậu ta nghĩ mình là ai chứ. Thứ nhất, cậu ta cần phải đi khám lại mắt. Mắt mình màu xám, chứ không phải màu xanh. Thứ hai, mình chưa bao giờ nhờ Kenny làm hộ bài tập môn Sinh học, chính cậu ta chủ động tự làm đấy chứ. Lỗi lầm duy nhất của mình trong toàn bộ chuyện này chỉ là KHIẾN cho Kenny tưởng rằng mình cũng có tình cảm với cậu ấy. Nhưng cậu ta có thể yên tâm, mình sẽ tập trung chăm chú nghe giảng và có thể TỰ LÀM BÀI TẬP MỘT MÌNH, không CẦN AI GIÚP.

Hy vọng là Kenny và Heather sẽ có kết cục tốt đẹp! Con cháu của hai người đó chắc sẽ có IQ cao ngất ngưởng cho mà xem. Mà chuyện đó thì liên quan gì tới mình nhỉ???

Kenny thật khó hiểu.

Không, phải nói là bọn con trai thật khó hiểu.

Hay mình lấy đó làm chủ đề cho bài viết nộp cô Martinez nhỉ. Con trai và những điều khó hiểu!!!

Mình sẽ liệt kê ra 5 bộ phim điện ảnh yêu thích nhất của mình:

Dirty Dancing

Flashdance

Bring It On

Star Wars

Honey

Tất cả 5 bộ phim này đều có cùng một chủ đề: các cô gái phái dùng tới năng khiếu của bản thân (đó là nhảy) để cứu lấy bản thân/mối quan hệ/đồng đội của mình. (Trừ phim Star Wars ra. Nhưng múa kiếm cũng có thể coi như cùng họ hàng với nhảy nhót).

Đó chính là lý do vì sao mình thích mấy bộ phim trên đến như vậy.

Nhưng Top 5 phim yêu thích của Michael – không hề có Star Wars mới kinh chứ - hoàn toàn khác với danh sách của mình. Cũng không hề có chủ đề chung nào giữa chúng luôn, đủ các thể loại trên đời. Mình thậm chí không thể hiểu nổi TẠI SAO anh ý có thể thích nổi những bộ phim không-hề-có-một-cảnh-nhảy-múa-hát-hò nào như vậy.

Một ví dụ điển hình về Thế giới kỳ quặc của con trai và những Bộ phim yêu thích của họ:

TOP 5 PHIM YÊU THÍCH CỦA MICHAEL

(MÌNH CHƯA BAO GIỜ VÀ CŨNG KHÔNG BAO GIỜ CÓ Ý ĐỊNH XEM)

· The Godfather

· Scarface

· Texas Chainsaw Massacre

· Ailen, Ailens, Ailen Resurrection

· The Exorcist

TOP 5 PHIM YÊU THÍCH CỦA MICHAEL

(MÌNH ĐÃ TỪNG XEM NHƯNG CHẲNG HIỂU GÌ)

· Office Space

· The Subsstitute

· The Fifth Element

· Starship Troopers

· Super Troopers

Không hát hò, không nhảy múa, cũng chẳng có nội dung gì đăc biệt. Đó là đặc điểm chung của tất cả những bộ phim trên. Trừ việc nam nhân vật chính luôn có những cô bạn gái siêu dễ thương và siêu đẹp.

Rõ ràng con trai và con gái có cái nhìn rất khác nhau về phim ảnh. Nhưng mình cũng không vì thế mà chán ghét Micheal.

Nghĩ lại mới thấy chủ đề này có lẽ không phải là điều mà cô Martinez quan tâm. Mặc dù mình thì thấy nó rất có ý nghĩa giáo dục, nhưng e là cô ý sẽ nghĩ khác. Xem ra cô M không phải là tuýp người thích phim ảnh, vì điện ảnh có vẻ mang hơi hướng văn hóa Pop quá. Cô M chỉ hợp với mấy bộ phim cổ điển chiếu tại rạp Angelika thôi. Dám cá ở nhà cô M thậm chí không có lấy một chiếc TV.

Đúng rồi! Chắc chắn là thế rồi! Chỉ thế mới lý giải được suy nghĩ cổ hủ của cô ý về cách viết văn hiện đại ngày nay.

BÀI TẬP VỀ NHÀ

Môn Thể dục: tất nhiên là không

Hình học: bài tập trang 20-22

Tiếng Anh: không biết, vì khi đó vẫn chưa hết choáng nên không nghe hiểu được gì.

Tiếng Pháp: escrivez une historie

Còn nữa, phải tìm hiểu xem Perin là tên con trai hay con gái!!!!!

NKTN: không

Chính phủ Mỹ: Các nguyên tắc cơ bản trong học thuyết về Nhà nước.

Khoa học Trái đất: Hỏi Kenny

Q.6 - Chương 6: Thứ Tư, Ngày 9 Tháng 9, Trên Xe Limo Từ Khách Sạn Plaza Về Nhà

 

Vừa đặt chân vào phòng bà thì được tin hôm nay hai bà cháu sẽ có một chuyến du hành thực tế.

Mình đã nài nỉ xin bà cho nghỉ buổi học công chúa hôm nay – vì mình bị điểm B môn tiếng Anh và cần phải về nhà làm lại bài. Thậm chí đã phải lôi sự nghiệp viết văn của mình ra để nói nhưng bà hoàn toàn không bị lay chuyển. Bà còn bồi thêm cho một câu: “Người ta chỉ muốn đọc sách NÓI VỀ hoàng tộc chứ không phải sách VIẾT BỞI người của hoàng tộc.”

Người chiến thắng vẫn luôn là bà.

Cứ tưởng hai bà cháu sẽ đi gặp chú Paolo, ai dè bà dắt mình xuống tầng dưới tới một trong mấy phòng hội nghị của khách sạn Plaza. Trong phòng có tất cả 200 ghế nhưng chỉ có hàng ghế trên cùng là có người ngồi. Cái bục phía trên chỉ có độc một chiếc micro và một chai nước suối.

Nhìn sơ qua cũng thấy những người đang ngồi ở hàng ghế trên toàn là mấy người giúp việc của bà và một vài nhân viên của khách sạn. tất cả đều mặc đồng phục và nét mặt khá là căng thẳng. Nhất là cô hầu phòng của bà, với con Rommel đang run rẩy trên lòng.

Mình đã nghĩ là bị bà lừa tham dự buổi họp báo giải thích về vụ con ốc sên hay gì gì đó nhưng nhìn quanh nhìn quẩn không thấy có bóng dáng mống phóng viên nào cả.

Hóa ra đây không phải là họp báo, mà là một buổi thực hành.

Cho cuộc vận động tranh cử sắp tới.

Giành chức Chủ tịch Hội học sinh.

“Bà, làm gì có buổi thuyết trình trước đám đông nào đâu ạ. Mọi người chỉ cần phải bỏ phiếu là xong. Hôm thứ Hai tới.”

Nhưng bà không thèm tin lời mình. Thay vào đó, bà rất một hơi thuốc lá dài khườn khượt, dù trong khách sạn đã có quy định về việc CẤM HÚT THUỐC to chình ình trong tất cả các phòng, rồi đủng đỉnh nói: “Cô bạn nhỏ Lilly của cháu đã nói với ta là sẽ có một buổi thuyết trình mà”.

“Bà đã nói chuyện với LILLY sao?” – thật khó tin. Lilly và bà GHÉT NHAU lắm mafaaaaaaaa. Nhất là sau vụ Jangbu Panasa.

Và giờ bà lại nói với mình rằng cả hai CÙNG HỘI CÙNG THUYỀN saooooooo?

“LILLY NÓI VỚI BÀ CHUYỆN ĐÓ KHI NÀO?” – mình vẫn chưa thể tin nổi điều bà vừa nói.

“Sáng nay… Giờ thì con lên trên bục kia đi, xem xem cảm giác của con thế nào”

“Cháu QUÁ BIẾT cảm giác đứng sau mấy cái bục là thế nào rồi. Bà quên à, cháu đã chẳng đứng trên đó phát biểu trước toàn Quốc hội Genovia về chuyện lắp đặt đồng hồ tính phí đỗ xe còn gì?”

“Tất nhiên là ta nhớ. Nhưng khán giả của cháu chỉ toàn mấy ông già, có gì khó khăn đâu. Hôm nay ta muốn cháu tưởng tượng xem cảm giác khi đứng trước các bạn đồng học trang lứa luôn-thích-nổi-loạn thì như thế nào.”

“Bà, bọn cháu vẫn mặc đồng phục đi học mà, có ai ăn mặc nhố nhăng gì đâu mà bà gọi là nổi loạn?”

“Ý ta không phải là vậy. Ý ta là hãy tưởng tượng trước mặt cháu là những cô cậu thanh niên luôn muốn chứng tỏ bản thân với thế giới, muốn sở hữu một kênh truyền hình thực tế riêng như cái anh chàng dở hơi Ashton Kutcher nào đó… Được rồi, nói cho ta biết cháu sẽ trả lời câu hỏi này như thế nào: Cháu sẽ làm gì để giúp cho trường TH Albert Einstein trở nên tốt đẹp hơn, và tại sao?”

Bà bị sao thế này???? Lúc nào cũng chỉ muốn đem cháu mình ra làm trò cười với thiên hạ là saooooooo???

“Nhưng tại sao phải làm thế chứ? ĐẰNG NÀO CŨNG CÓ BUỔI THUYẾT TRÌNH NÀO ĐÂU Ạ?”

“CỨ TRẢ LỜI CÂU HỎI ĐÓ ĐI”

Aaaaaaaaaaaaaaaaaa, điên mất thôi.

Nhưng mình còn cách nào khác ngoài chuyện lết ra đằng sau cái bục phát biểu thô kệch như ý bà muốn. Có bao giờ mình cãi lại được bà đâu.

“Những cải thiện tôi sẽ làm để biến trường THAE trở thành ngôi trường có môi trường học tập tốt bao gồm: tăng thêm thực đơn các món ăn chay cho những học sinh ăn kiêng và/hoặc ăn chay vào bữa trưa, và… ừm… post bài tập về nhà cho mỗi môn học lên website của nhà trường vào các buổi tối để những học sinh chẳng may… ừm…ờ… quên chép bài trên lớp cũng có thể biết được phải chuẩn bị bài gì cho buổi học ngày hôm sau.”

“Đừng có bò ra trên bục như thế, Amelia”-bà quát lên, tay vung vẩy cái tẩu thuốc to sụ. Chẳng hiểu bà thấy thuốc lá ngon lành chỗ nào mà cứ như ăn thuốc ý – “Đứng thẳng lưng lên. Vai thẳng ra. Đúng rồi. Giờ thì nói tiếp đi”.

Nhưng mình đã quên sạch những gì định nói rồi.

“Còn các giáo viên thì sao?” – chú lái xe của bà giả giọng Ashton Kutcher hỏi với lên – “Cần phải thay đổi gì hay không?”

“À… vâng… Giáo viên. Chẳng phải nhiệm vụ của họ là khuyến khích học sinh của mình theo đuổi các ước mơ hay sao? Nhưng tôi để ý thấy có một số giáo viên thay vì động viên học sinh của mình, họ đã bóp chết sức sáng tạo của học sinh từ ngay trong trứng nước… và… và… đập tan mọi ước mơ một cách không thương tiếc. Với một lí do rất buồn cười: không mang tính giáo dục, chỉ mang tính giải trí đơn thuần. Chúng ta chấp nhận để lối suy nghĩ cổ hủ đó tồn tại trong thời đại hiện nay hay sao?”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Disneyland 1972 Love the old s